VÀI KỶ
NIỆM VỚI GIÁO SƯ LÊ TẤN LỘC
Ngày 14/7/2025 anh Lê
Tấn Lộc qua đời thọ 89 tuổi. Giáo sư Lê
Tấn Lộc tốt nghiệp khoá 1 (1961) Đại
Học Sư Phạm Sài G̣n về môn triết tại
Viện đại học Đà Lạt (lúc đó các sinh
viên ban triết và Pháp văn của đại học
sư phạm Sài G̣n được gởi lẻn học
ở Đà Lạt). Anh có đi tu nghiệp chuyên môn tại
trường đại học Sorbonne, Pháp quốc . Anh
từng là giáo sư môn triết của các trường công
lập cũng như tư thục, hiệu trưởng
trường trung học Trịnh Hoài Đức, B́nh
Dương, trưởng khu 3 Học Chánh và thanh tra trung
học ở bộ Giáo Dục. Anh bị động viên và
là sĩ quan trong binh chủng nhảy dù trước khi
được biệt phái ngoại ngạch về bộ
Giáo Dục.

Tôi quen biết
anh khi cùng dạy với anh tại trường trung
học tư thục Tân Văn ở đường
Trần Quy Cáp, quận 3, Sài G̣n trước năm 1975.
Cơ sở trường Tân Văn lúc đó chính là một
phần phía đường Trần Quư Cáp của căn nhà
cổ nổi tiếng gần đây của bà Trương
Mỹ Lan đă bị nhà nước cộng sản
tịch thu trong vụ án Vạn Thịnh Phát. Phần c̣n
lại của căn nhà này phía đường Bà Huyện
Thanh Quan là cơ sở của trường Anh Văn
Nguyễn Ngọc Linh rất nổi tiếng thời
đó. Giám đốc (chủ trường) trường
Tân Văn là giáo sư Nguyễn Lung, hiệu trưởng
(đứng tên) là luật sư Lê Đại Toàn, anh
của tài tử Lê Quỳnh và giáo sư Lê Đại Quang
(trong hội Giáo Chức chúng ta).
Buổi tối, sau giờ dạy
trong những lớp luyện thi Tú Tài cho người
lớn, đa số là quân nhán và công chức ở các
lớp đêm của trường, anh Lộc, anh Lâm Vơ
Huỳnh, anh Tạ Kư, anh Tôn Thất Trung Nghĩa, anh
Bảy Vẹo giám học và thầy Ba Cô tổng giám
thị trường Tân Văn và tôi thường kéo nhau ra
kiosque Hoa Nở của chi Tư ở chợ Đũi, góc
đường Lê Văn Duyệt uống vài chai bia
trước khi về nhà.
Ở đó, khi
hơi ngà ngà th́ nhà thơ Tạ kư ngâm hai câu thơ của
Vũ Hoàng Chương:
“Em ơi lửa
tắt b́nh khô rượu
“ Đời
vắng em rồi say với ai”
Anh Huỳnh th́
đọc thơ tiếu lâm mà tôi c̣n nhớ một câu:
“Gió lộng
buồm căng lộn cái lèo”.
Năm 1972, anh
Lộc làm trưởng khu 3 Học Chánh, văn pḥng khu
Học Chánh đặt tạm trên lầu trường Ngô
Quyền, Biên Hoà. Năm đó tôi đang dạy ở
trường này. Một hôm tôi lên văn pḥng của anh
chơi. Anh hỏi tôi có muốn làm thanh tra của khu
học chánh không anh sẽ xin bộ Giáo Dục cho. Tôi
buồn bả trả lời: “Tôi bị trả về quân
đội rồi anh ơi”.
Sau ngày 30-4-1975,
tôi gặp anh tại một quán ăn ở ngả tư
Quốc Tế (góc Đề Thám và Bùi Viện). Rồi anh
và tôi bị đi cải tạo. Sau này nghe anh kể lại,
ở trong tù anh thường bị quản giáo (cai tù)
gọi lên thẩm vấn v́ tưởng anh là tổng
giảm đốc (cùng tên) của ngân hàng Việt Nam
Thương Tín.
Măi đến
năm 1992, sau khi tôi định cư ở Montréal
được 4 năm, tôi mới biết anh Lộc
cũng ở đây. Lúc đó tôi đang cùng một
người trước ở chung trại tỵ nạn
Mă Lai mở một quán ăn trên đường Jean Talon.
Khi biết địa chỉ của anh ở Pierrefonds,
chúng tôi bất chấp trời đang băo tuyết chạy
xe đến nhà anh kéo anh về quán làm một chầu bia
tái ngộ nơi xứ người.
Khi vợ con tôi
qua Montréal đoàn tụ với tôi, lúc đó tôi không có xe, anh
chở tôi lên phi trường Mirabel đón gia đ́nh.
Sau này, anh chị
Lộc và vợ chồng tôi thỉnh thoảng gặp nhau
trong những bữa tiệc với các bạn bè chung
của chúng tôi. Anh Lộc cũng là hội viên trong
những năm đầu thành lập Hội Cựu Giáo
Chức Québec. Về sau v́ tuổi cao, sức khoẻ kém,
lại ở xa nên anh không c̣n tham dự các buổi họp
mặt của Hội nữa.
Ngày đi
viếng tang anh, v́ bị kẹt xe trên cầu Jacques Cartier
nên chúng tôi đến thăm anh vừa đúng lúc sắp
hết giờ thăm viếng. Tuy nhiên tôi cũng kịp
nh́n lại lần cuối người đàn anh trong
nghề, một chiến hữu trong quân đội và
một người “bạn ve chai” (camarade de bouteille, từ
ngữ do anh Lâm Vơ Huỳnh thường nói đùa khi c̣n sinh
thời).
Nhưng bây
giờ anh Lộc ra đi rồi , xin sửa lại
một chữ trong hai câu thơ của Vũ Hoàng
Chương :
“Anh ơi,
lửa tắt b́nh khô rượu.
“ Đời
vắng anh rồi say với ại”
Longueuil, 22/7/2025
Huỳnh Công Ân
(Để
tưởng nhớ anh Lê Tấn Lộc, một
người bạn vong niên)