Tiểu Tử: một cây bút Nam Kỳ
vừa qua đời
Trong quá tŕnh Pháp xâm
lược Việt Nam th́ miền Nam nước ta bị
chiếm đầu tiên và sau đó trong liên bang Đông
Dương thuộc Pháp th́ Nam Kỳ là thuộc địa
c̣n Trung Kỳ và Bắc Kỳ là các xứ bảo hộ.
Do đó, Nam Kỳ sớm
tiếp xúc với nền văn hoá Tây Phương.
Những tờ báo, tiểu thuyết bằng chử
quốc ngữ đều xuất hiện đầu tiên
ở Nam Kỳ.
Nếu nhật báo
đầu tiên ở Việt Nam là tờ Gia Định báo,
xuất bản ngày 15/4/1865 tại Sài G̣n th́ tiểu
thuyết quốc ngữ đầu tiên của nước
ta là cuốn “Thầy Lazaro Phiền” của Nguyễn
Trọng Quản xuất bản năm 1887 tại Nam
Kỳ.

Nhà văn Hồ Biểu Chánh
Sau này, người viết
tiểu thuyết ở miền Nam nhiều và phong phú
nhứt là Hồ Biểu Chánh với văn phong rặt Nam
Kỳ, viết như nói, b́nh dân, giản dị, dễ
hiểu không bác học, kiểu cách, bóng bẩy như các
nhà văn miền Bắc. Người ta thường
nói văn tức là
người nên văn chương miền Nam phản ánh
đúng bản chất, tánh t́nh của
người miền Nam:
bộc trực, chân thật, xuề xoà…
Thế hệ văn
chương đó được tiếp nối với
Sơn Nam, B́nh Nguyên Lộc, Hồ Trường An, Lê Xuyên,
Vơ Kỳ Điền…và một người vừa mới
qua đời là nhà văn Tiểu Tử.

Nhà văn Tiểu Tử
Tiểu Tử tên thật
là Vơ Hoài Nam, ông là con trai duy nhất của giáo sư Vơ Thành
Cứ, cựu giáo sư trường trung học Pétrus Kư,
Sài G̣n. Ông sanh ngày 19 tháng 7 năm 1930 tại quận G̣
Dầu, tỉnh Tây Ninh, Việt Nam.
Ông tốt nghiệp kỹ
sư tại Marseille, Pháp quốc năm 1955. Sau khi tốt
nghiệp ông về Việt Nam dạy tại trường
trung học Pétrus Kư niên khóa 1955-1956. Tháng 10 năm 1956, ông vào
làm việc tại hăng xăng Shell Việt Nam cho đến
ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Năm 1979, ông vượt
biên và định cư tại Pháp. Sau đó, ông làm việc
cho công ty Đường Mía tại Côte d’Ivoire, Phi Châu,
từ 1979 đến 1982. Sau đó ông qua làm cho hăng xăng
Shell tại Côte d’Ivoire cho đến khi về hưu
(1982-1991). Sau khi về hưu ông về lại Pháp sinh
sống.
Nhà văn Tiểu Tử là
người có nhiều tác phẩm viết với lời
văn mộc mạc, chân chất như tính cách của
người dân miền Nam.

· Trước 1975, giữ mục biếm
văn “Tṛ Đời” của nhựt báo Tiến.
· Bắt đầu viết truyện ngắn
khi lưu vong qua Côte d’Ivoire.
· Tập truyện “Những Mảnh Vụn”
(Làng Văn Toronto xuất bản) là tập truyện
đầu tay.
· Bài ca vọng-cổ
· Cái Loa
· Cái mặt
· Cái miệng
· Chị Tư Ù
· Chiếc khăn mu-soa
· Chợ trời
· Chuyện B́nh Thường
· Chuyện chẳng có ǵ hết
· Chuyện di tản 1975
· Chuyện Giả Tưởng
· Chuyện ở quê tôi
· Chuyện thuở giao thời
· Cơm nguội
· Con Mẹ Hàng Xóm
· Con Mén
· Con số 3
· Con rạch nhỏ quê ḿnh
· Đá ṃn nhưng dạ chẳng ṃn
· Đám cưới ngày xưa
· Đạp xích lô
· Đèn Trung Thu
· Đi Xe Đ̣, Đi Xe Ôm
· Giọt mưa trên tóc
· Làm Thinh
· Lẫn
· Made in Việt Nam
· Mài Dao Mài Kéo
· Mũ “bảo hiểm”
· Mùa Thu Cuộc T́nh
· Ngày nầy, năm 1975 …
· Người Bán Liêm Sỉ
· Người Viết Mướn
· Ngụy
· Những câu chuyện Di Tản của nhà
văn Tiểu Tử – Tường An, thông tín viên RFA
· Những chuyện nho nhỏ…
· Những h́nh ảnh đẹp
· Nói
· Nói: Hết rồi!
· Nói Láo
· Nội!
· Ông già ngồi bươi đống rác
· Ông Năm Từ
· Tấm vạc giường
· Thằng Chó Đẻ của Má
· Thằng dân
· Thằng đi mất biệt
· Thằng Khùng
· Thầy Năm Chén
· Thèm
· Tiết Nhơn Quí
· Tóc Trắng
· Tô cháo huyết
· Tôi đi bầu
· Tôi nằm gác tay lên trán
· Tôi… xém làm kép cải lương
· Vẫn C̣n Cái Gốc
· Viết một chuyện t́nh
· Vọng cổ buồn …

Nhà văn B́nh Nguyên Lộc
Tuy cùng là văn phong
miền Nam nhưng Tiểu Tử chỉ viết truyện
ngắn mà nội dung các truyện của Tiểu Tử
không giống với các nhà văn miền Nam khác như
nhận định của giáo sư Nguyễn Văn
Lục trong bàl “Tiểu Tử: người tiếp lửa
và giữ hồn của miền Nam” trên diễn đàn
Đàn Chim Việt:
“Nó hoàn toàn không giống các
“nhà văn miệt vườn” ‒ không giống B́nh Nguyên
Lộc, càng xa Sơn Nam ‒ và c̣n có thể khác biệt
với Lê Xuyên. Tôi không dám nói rằng tôi phủ nhận các
nhà văn miền Nam tiền bối. Tôi đă từng mê
truyện dài đầu tiên Chú Tư Cầu
của Lê Xuyên ‒ cuốn truyện dài viết
phơi-ơ-tông1 mỗi ngày ‒đă từng làm Lê Xuyên
nổi tiếng.
Việc cầm bút
để trở thành một nhà văn chẳng những là
một nghề cao quư mà c̣n cá biệt.
Không nên lấy cái đúng,
cái hay của nhà văn này làm chuẩn mực để so
sánh với nhà văn khác. Văn là người. Mỗi
người là một cá thể mà sự so sánh là một
điều xúc phạm đến chân dung nhà văn. V́
thế, tôi chỉ có thể nghĩ cho riêng ḿnh là: Tiểu
Tử là người truyền cảm hứng,
người tiếp lửa văn học miền Nam mà
nhiều người tưởng rằng có nguy cơ nó
đă là tro nguội, bị lăo hóa hoặc hết thời.
Nhưng thật sự qua văn của Tiểu Tử nó
vẫn giữ được cái hồn của miền Nam
với trọn vẹn ư nghĩa.”
Những câu chuyện ông
kể tưởng như vụn vặt, mà hóa ra thấm
đẫm t́nh người, t́nh quê.
Trong truyện “Tô cháo ḷng”:
h́nh ảnh một
người ngày xưa, trên đường đi làm về
ghé xe cháo huyết của bà xẩm già ở gần rạp
Casino Đa Kao. Bà bày cái nồi cháo nghi ngút khói, với vài
miếng huyết vuông vức nổi lên trên. Ông múc một
muỗng, vừa có cháo vừa có huyết, thổi cho
nguội rồi cho vào miệng. Hương vị ấy,
dân dă mà ấm áp, như gói cả hồn Tân Định.
Nhưng đời dân Sài
G̣n sau cuộc đổi đời từ nghèo sang mạt
sau tháng Tư năm 1975 đâu phải lúc nào cũng có
tiền. Có khi cả tháng rỗng túi, ông né luôn cái xe cháo
của bà xẩm, chỉ v́ sợ ḿnh thèm. Cho đến
một hôm, bà mời:
· Vô ăn đi thầy Hai, lâu quá mà…
· Tôi không có tiền! – Ông đáp, thật thà
đến bật khóc.
· Không có th́ cũng vô ăn, chừng nào trả
cũng được. Ḿnh quen mà!
Ông viết: “Miếng cháo
tôi đang nuốt bỗng nghẹn ngang ở cổ, làm tôi
ứa nước mắt.”
Trong “Thầy Năm Chén”,
ông thầy thuốc, suốt đời làm việc nghiă, bị
cách mạnh hành hạ, chuẩn bị cho con vượt
biên. Khi giă từ con, ông đưa cho con, thằng Kiệt,
“một cái gói màu đỏ đă phai màu, cột làm
nhiều gút, nói: cho con cái ni (ông là người gốc
Huế). Con giữ trong người để hộ thân.”
Kiệt đến Canada an toàn, một ngày dở cái gói
của cha cho ngày vượt biển. Trong đó có ba cái
răng vàng. Thầy Năm Chén, nghèo đói quá, đă cạy
ba cái răng vàng cho con làm của hộ thân đi t́m đường
sống ở xứ người. Độc giả
hiểu tại sao từ ngày con đi, ông Năm Chén chỉ
ăn cháo.
“Chiếc khăn mùi xoa “ có
thể coi là điển h́nh cho truyện ngắn Tiểu
Tử, trong đó có sự xúc động cao độ,
đẫm nước mắt, với những nhân vật
nhân hậu, giàu t́nh nghiă, những chi tiết éo le như
một cuốn phim t́nh lăng mạn, nhưng đơn
giản, chân thực.
Một người
Việt tị nạn ở Pháp về thăm nhà, gặp
những người bạn học cũ, trong đó có nhân
vật chính, “con Huê”, sự thực là một người
đàn bà đă đứng tuổi. Ông ta kể lại: “Con
Huê tiễn tao ra cổng, đứng ngập ngừng
một lát rồi bỗng nói một mạch, là lạ,
như tụi ḿnh trả bài thuộc ḷng thuở nhỏ:
Anh qua bên Tây, gặp anh Cương nói em gởi lời
thăm ảnh. Nó nói rồi bỏ chạy vội vào trong,
tao thấy nó đưa tay quệt nước mắt mấy
lần. Tao đứng chết trân, nhớ lại lời
con Nhàn, em con Huê nói với tao: Anh biết không, chị Huê
thương anh Cương từ hồi c̣n nhỏ
lận. Người con gái ở quê ḿnh nó thật thà, trung
hậu đến mức độ mà khi trót thương
ai th́ thương cho đến chết. Họ coi đó là
tự nhiên, phải có nước lớn nước ṛng”.
Sự ra đi của nhà
văn Tiểu Tử là một mất mát lớn của
nền văn học Việt Nam hải ngoại nói chung và
văn chương miền Nam nói riêng. Không biết ai
sẽ là người “tiếp lửa và giữ hồn
miền Nam” (nói theo cách của giáo sư Nguyễn Văn
Lục) trong văn chương Việt Nam ở hải
ngoại như Tiểu Tử?
Huỳnh
Công Ân
20/9/2025
Tài
liệu trích dẫn:
-Facebook:
Một mảnh vườn thơ
Vĩnh Biệt Nhà
Văn Tiểu Tử
(1930-2025)
https://www.facebook.com/motmanhvuontho
-Facebook Đoàn
Xuân Thu
Nhà
văn Tiểu Tử qua đời
-Đàn Chim
Việt
Tiểu Tử:
người tiếp lửa và giữ hồn của
miền Nam
Nguyễn Văn Lục
https://dcvonline.net/2023/02/13/tieu-tu-nguoi-tiep-lua-va-giu-hon-cua-mien-nam/
-Văn Việt
Info
Từ Thức
NHÀ VĂN TIỂU TỬ, NHỮNG GIỌT NƯỚC
MẮT, NHỮNG TIẾNG THỞ DÀI
https://vanviet.info/tu-lieu/van-hai-ngoai-sau-1975-ky-24-tieu-tu/